XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta


Phan_40

Chương 169: Mộc Hồng Ngọc

“Nữ nhân? Muốn giết ngươi?”.

Dạ Vô Hàm và Phong Linh đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu bật cười. Phong Linh chọt vào trán hắn. “Này, ngươi làm chuyện gì thất đức hả, nói mau, tại sao người ta lại muốn giết ngươi?”.

“Trời đất chứng giám! Thật sự là ta không làm gì mà”. Dạ Dập Tuyên nằm dài trên bàn ảo não nói. “Mấy ngày nay, chỉ cần ta vừa ra khỏi phủ là nàng giống như oan hồn quấn lấy ta, nhất định muốn giết ta, ta có hỏi nàng là tại sao lại muốn giết ta, ta không nói, chết tiệt là võ công nàng ta rất lợi hại………..”.

Dạ Vô Hàm nhíu mày, “Nói như vậy là đệ không đánh lại nàng ta?”. Nếu như bị một người có võ công cao đuổi giết thì tính chất sự việc đã thay đổi.

Phong Linh ngó hắn. “Ngươi không có việc gì chứ?”.

Mặc dù hơi mất thể diện nhưng Dạ Dập Tuyên chỉ có thể chỉ chỉ ra ngoài cửa. “Ta có hộ vệ”.

“Ha ha,……….”. Phong Linh cười lớn. “Tiểu Tuyên Tuyên ơi tiểu Tuyên Tuyên, ngươi mà cũng có lúc phải mang hộ vệ ra cửa, ta thật là muốn gặp mặt vị nữ hiệp kia một lần”.

Đột nhiên, sắc mặt Dạ Dập Tuyên biến đổi, nhìn chằm chằm cửa lớn, lẩm bẩm nói. “Như ngươi mong muốn, nàng đã tới rồi………”.

Đứng ở cửa là một nữ nhân đang tức giận đùng đùng, xinh xắn, lanh lợi, cả người là màu đỏ rực, trong tay nắm một cây roi da màu đen. Nàng nhìn chăm chú vào Dạ Dập Tuyên, “Nếu như ngươi là nam nhân thì mau lăn ra đây cho ta!”.

Nàng ta vừa mở miệng là kinh động tất cả mọi người.

Dạ Dập Tuyên núp sau lưng Dạ Vô Hàm. “Ta không!”.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn khinh bỉ, Dạ Dập Tuyên mặc kệ. Hắn tiến tới nói nhỏ với Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, nàng ta rất lợi hại, huynh phải cẩn thận roi trong tay nàng ta đó”.

Dạ Vô Hàm đứng dậy. “Vị cô nương này, xin hỏi vì sao cô nương lại muốn đuổi giết đệ đệ của ta?”.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi”. Bốn chữ, lưu loát dứt khoát.

Nàng từng bước một đi vào trong khách điếm, Hinh Nhi bị dọa sợ trốn vào trong ngực Vấn Xuân, không dám nhìn nàng ấy. Người này còn hung dữ hơn cả nương bé đó.

“Ha ha, xin lỗi, chuyện ngày hôm nay ta nhất định phải quản rồi”.

“Vậy thì chịu chết đi!”.

Nữ tử áo đó vung roi lên, phản ứng đầu tiên của Dạ Vô Hàm chính là ôm lấy Phong Linh tránh ra, như vậy thì Dạ Dập Tuyên lại lộ ra. Hắn kêu lên một tiếng “Má ơi” sau đó vội vàng nhảy tránh ra. Mà cây roi này giống như có mắt, đuổi sát theo hắn.

Dạ Vô Hàm đặt Phong Linh ở một vị trí an toàn sau đó xoay người lại đỡ đòn, hai người đấu trong khách điếm.

Phong Linh nhìn chằm chằm vào hai người, nàng nghi ngờ nhìn, nữ tử này rất lợi hại mặt cũng đầy sát ý, cũng hơi kinh người nhưng nàng nhìn thế nào thì nàng ấy cũng không giống sát thủ, lại càng không giống loại nữ nhân vô duyên vô cớ đi giết người.

Nhất là khi nàng nhìn về phía Dạ Dập Tuyên thì giống một loại như là thẹn quá thành giận.

Trừ khi là………….

Với cảm giác nhạy bén nghề nghiệp thì nàng có thể kết luận, nhất định là do Tiểu Tuyên Tuyên có lỗi với người ta trước.

Trong lúc Dạ Vô Hàm giao chiến với nữ tử áo đỏ thì hắn cảm thấy thực lực của đối phương đúng là không tầm thường. Hắn sợ sẽ làm tổn thương đến những người khác nên muốn kết thúc nhanh chóng. Dùng một chiêu giả, sau đó hắn bắt được roi của nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏ giận dữ. “Nếu như ngươi còn che chở cho hắn thì ta sẽ không khách khí nữa đâu”.

Dạ Vô Hàm nghiêng mắt nhìn Dạ Dập Tuyên một cái, nhún vai nói. “Hết cách rồi, cho dù cô nương không khách khí thì hắn cũng là đệ đệ ta, người này ta nhất định phải che chở rồi”.

“Được, vậy thì đừng trách ta hạ sát thủ”.

Đúng lúc này, Phong Linh chen vào, chặn ngang giữa hai người.

“Tam Nương!”. Dạ Vô Hàm sợ làm nàng bị thương nên vội vàng thu tay.

Phong Linh đi tới chỗ nữ tử áo đỏ, cười mập mờ, không biết tiến tới nói nhỏ cái gì vào tai nàng ấy. Nàng ấy sửng sốt một chút sau đó nhíu mày, nhìn chằm chằm Dạ Dập Tuyên, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Dạ Dập Tuyên kinh hãi, lặng lẽ di chuyển đến trước mặt Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, Tam Nương nói gì thế?”.

Dạ Vô Hàm nghi ngờ lắc đầu.

“Làm ơn, huynh mau đưa Tam Nương đi chỗ khác đi”. Dạ Dập Tuyên rùng mình. “Tại sao đệ có cảm giác nếu nàng ở đây thì đệ sẽ càng chết sớm hơn”.

Thấy phản ứng của nàng, Phong Linh đã hoàn toàn chứng minh được suy nghĩ của mình. Nàng che miệng cười một tiếng, vỗ vỗ vai nàng ta, giống như quen thuộc. “Ai nha, hắn ta là người không tim không phổi, cho dù ngươi giết hắn rồi nhưng hắn còn không biết mình phạm phải lỗi gì thì không phải là ngươi bị lỗ à?”.

Nữ tử áo đỏ cắn môi, thu roi lại.

Dạ Dập Tuyên sợ hãi, chỉ cần nói vài lời mà Phong Linh đã khuyên được nàng ta?!

Dạ Vô Hàm dường như nhìn ra được chút đầu mối, đi tới hỏi. “Tam Nương, có chuyện gì vậy?”.

Phong Linh khoát tay. “Tạm thời các ngươi không cần biết”. Nàng quay đầu lại cười với nữ tử áo đỏ. “Cô nương, cô nương tên là gì?”.

Dường như dáng vẻ sảng khoái của Phong Linh lấy được hảo cảm của nàng ta, sát ý trên mặt nàng ta mất dần. “Hồng Ngọc, Mộc Hồng Ngọc”.

“Ta tên là Phong Linh, đây là Vấn Xuân, Sơ Hạ, còn đứa nhỏ này là Hinh Nhi. Vừa rồi đánh với ngươi là cha con bé, Dạ Vô Hàm”.

Phong Linh giới thiệu một vòng, Hồng Ngọc gật đầu với mấy người đó, sau đó nàng lại trợn mắt nhìn Dạ Dập Tuyên, nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Dập Tuyên tự động lui ra sau lưng Dạ Vô Hàm.

“Hồng Ngọc, đi, lên phòng ta, chúng ta hàn huyên một chút”.

Hồng Ngọc được Phong Linh đưa lên lầu, lúc này Dạ Dập Tuyên mới thở phào nhẹ nhõm. “Làm đệ sợ muốn chết, nữ nhân này chính là một kẻ điên”.

“Kẻ điên thì sẽ không nói đạo lý”. Dạ Vô Hàm nói một câu, sau đó nhìn Dạ Dập Tuyên hỏi. “Rốt cuộc đệ làm gì người ta?”.

“Vương huynh, huynh còn không rõ cách làm người của đệ sao? Ngoại trừ Quan Dư Tình thì những nữ nhân khác đệ cũng không thèm nhìn, làm sao có thể làm gì nàng ta?”.

Dạ Vô Hàm nhướn mày, rõ ràng là không tin tưởng. “Thật sao?”.

Dạ Dập Tuyên chẳng thèm giải thích, nhíu mày. “Không được, đệ phải điều thêm một ít cao thủ đến đây! Ai mà biết được nữ nhân này có đồng bọn hay không?”.

Trên lầu, Phong Linh kêu lên. “Cái gì? Ngươi nói là sự thật sao?!”.

Một lúc sau, Phong Linh tức giận đùng đùng đi xuống lầu, nhìn chằm chằm Dạ Dập Tuyên. “Tiểu Tuyên Tuyên, ta đã thật sự nhìn nhầm ngươi rồi! Không ngờ ngươi lại là người như vậy!”.

“Ta…. Ta làm sao?”. Dạ Dập Tuyên muốn điên rồi. “Nữ nhân kia đã nói gì hả? Trời ạ, nàng ta là ai ta cũng không biết cơ mà”.

Phong Linh chậc chậc. “Thật là người xấu”.

“Phong Tam Nương, đủ chưa, giết người cũng phải có lý do chứ, ngươi tàn phá tinh thần ta như vậy là không có đạo đức đâu đấy”.

Phong Linh tiến tới gần hắn, meo mắt. “Có phải sáu năm trước ngươi đã trúng xuân dược không?”.

Một câu nói làm Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên giật mình, cả hai người nhìn chằm chằm nàng.

Đột nhiên Dạ Dập Tuyên thốt lên. “Ngươi…… làm sao ngươi biết?”.

“Người xấu, ngươi là người xấu!”.

Dạ Dập Tuyên nóng nảy. “Ngươi nói rõ ràng cho ta”.

Dạ Vô Hàm cũng hỏi. “Tam Nương, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”. Bỗng nhiên hắn như nhớ tới cái gì, chỉ lên lầu. “Chẳng lẽ nàng là……..”.

“Đúng vậy, hôm đó là ngày đại hôn của Hồng Ngọc, tiểu tử này vọt vào phòng người ta động phòng cùng người ta!”.

Chương 170: Nô dịch hắn cả đời

“Hả? Thật sao?”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ bu lại, hai mắt trợn tròn. “Tam Nương, ngài nói Tuyên Vương…..”.

Dạ Vô Hàm vừa nghe, sắc mặt biến đổi, vội vàng nháy mắt với Phi Ưng, hắn hiểu ý lập tức đóng cửa lại.

Dạ Dập Tuyên kinh ngạc đứng đó. “Nàng……… Nàng chính là nữ nhân đêm đó sao?”.

Lời nói này không thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận

“Hả? Tại sao lại như vậy, quá đáng”.

“Đúng vậy, người ta còn là tân nương nữa chứ, Tuyên Vương điện hạ thật là tồi tệ”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ khinh bỉ nhìn Dạ Dập Tuyên.

“Quá đáng hơn chính là, sau khi người ta phát hiện ra, hắn lại còn khai láo, nói mình là con trai của trưởng thôn Ô Nha nước Bà La, bởi vì trúng kế người ta nên mới trúng xuân dược. Hôm đó vì có chuyện trong người nên nhất định hắn phải trở về xử lý nhưng mà nhất định hắn sẽ gánh vác trách nhiệm này, ngày mai nhất định sẽ đến giải thích rõ ràng với nhà chồng của nàng, mặc cho người đánh giết xử trí! Hồng Ngọc nhất thời mềm lòng nên để cho hắn đi, vậy mà trái chờ không đến, phải chờ không được. Bởi vì Hồng Ngọc là nỗi hổ thẹn nên hôm sau bị nhà chồng cho một tờ hưu thư! Nàng đã tìm sáu năm những không hề tìm được thôn Ô Nha nước Bà La. Nếu không phải vì cuộc thi “Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan” thì nàng vẫn còn đang đi tìm một đất nước không hề tồn tại! Các ngươi nói xem hắn có phải là người xấu không?”.

“Đúng vậy!”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ cùng nói, ngay cả Hinh Nhi cũng gật đầu một cái.

Mặt Dạ Dập Tuyên đỏ rồi lại trắng. “Đó là bởi vì…….. bởi vì…….”.

Dạ Vô Hàm lắc đầu một cái, vỗ vai hắn. “Nếu như nàng ấy thật sự muốn giết đệ thì Vương huynh cũng không giúp đệ được. Chuyện này thật……”.

Phong Linh tiếp lời. “Rất mất thể diện”.

Lúc này, Mộc Hồng Ngọc xuất hiện trên cầu thang, chậm rãi đi xuống. Mỗi một bước nàng đi xuống thì mồ hôi trên trán Dạ Dập Tuyên lại dày thêm.

Vấn Xuân và Sơ Hạ vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh Hồng Ngọc. “Hồng Ngọc cô nương, chúng ta ủng hộ ngươi”.

Mộc Hồng Ngọc lạnh lùng nhìn Dạ Dập Tuyên. “Nghĩ ra chưa?”.

Dạ Dập Tuyên cười, còn khó nhìn hơn là khóc. “Ngươi nghe ta giải thích, thật ra thì……”.

“Phập”. Một cây chủy thủy cắm vào trên bàn. “Không cần nói nhiều. Bây giờ ngươi muốn tự mình làm hay là để ta giúp ngươi?”.

Mọi người nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ sắc lạnh kia nuốt một ngụm nước bọt, xem ra là nàng ấy quyết tâm làm bằng được. Cũng đúng thôi, lại nhục nhã này có nữ nhân nào có thể chịu được chứ. Suy nghĩ một chút cũng có thể biết được trong sáu năm này nàng sống vất vả cỡ nào.

Dạ Vô Hàm nhíu mày, chuẩn bị ra tay tùy thời, ngoài miệng thì nói không để ý nhưng mà sao hắn có thể nhìn Dạ Dập Tuyên xảy ra chuyện được?

Dạ Dập Tuyên muốn nói gì đó, há miệng ra nhưng một lúc lâu cũng không nói được từ nào. Chuyện này rõ ràng là hắn có lỗi với nàng ấy, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ muốn giải thích, ngay cả hắn cũng thấy mất thể diện. Hắn cắn răng một cái, ngẩng đầu lên. “Là lỗi của ta, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi!”.

“Được”. Hồng Ngọc rút thanh chủy thủy kia ra, cười lạnh, vừa định ra tay thì Phong Linh bắt được tay nàng. “Hồng Ngọc, hãy nghe ta nói mấy câu”.

“Ngươi muốn nói đỡ cho hắn ta?”.

Phong Linh lắc đầu một cái. “Hắn lừa ngươi, thật sự rất đáng ghét nhưng mà ngươi thử suy nghĩ một chút xem, khi đó Dạ Dập Tuyên mới chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi. Nếu như hắn thật sự là kẻ khốn kiếp thì hoàn toàn có thể lấy thân phận Vương gia của mình ra dọa, căn bản không cần quan tâm xem các ngươi nghĩ gì. Cho dù các ngươi bị thua thiệt thì cũng phải nuốt vào bụng, ai bảo người ta là Vương gia! Nhưng mà bởi vì hắn lo lắng, hắn áy náy nên hắn mới nói láo như vậy!”.

“Theo như lời ngươi nói thì hắn nên được đồng tình sao?”.

“Tất nhiên là không rồi, ngược lại, phải trừng phạt hắn, không những trừng phạt mà còn phải trừng phạt hắn thật nặng!”.

Ánh mắt Hồng Ngọc lạnh lẽo. “Vậy thì tốt, hãy để ta giết hắn”.

“Sáu năm vất vả của ngươi làm sao hắn có thể trả đủ được? Một đao đi xuống không phải là đã quá tiện nghi cho hắn sao?”. Đôi mắt Phong Linh lộ vẻ xảo trá.

Đột nhiên Dạ Dập Tuyên cảm thấy rùng mình, tại sao hắn lại có cảm giác không phải là nàng đang giúp hắn vậy.

Hồng Ngọc ngoái đầu nhìn. “Vậy thì hắn phải trả giá thế nào đây?”.

Phong Linh nhẹ nhàng cười một tiếng. “Bắt hắn phải cưới ngươi! Cho ngươi một danh phận! Để những người đã từng nhục mạ ngươi, cười nhạo gia đình ngươi phải trả giá! Làm cho cả đời hắn phải sống dưới bóng tối nô dịch! Chiêu này chẳng phải là ác hơn sao?”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ vỗ tay. “Đúng vậy! Cứ làm như thế đi!”.

Dạ Dập Tuyên kinh ngạc đứng đó. “Này, Phong Tam Nương, ngươi ——”.

Phong Linh cảnh cáo trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói. “Nếu ngươi không muốn chết thì câm miệng lại”.

Hồng Ngọc nhíu mày.

Đột nhiên Dạ Vô Hàm lên tiếng nói. “Được rồi, việc này cứ làm theo lời Tam Nương nói, ta sẽ thưa chuyện với phụ hoàng!”.

“Vương huynh!”. Dạ Dập Tuyên giống như con gà chọi xù lông, trừng mắt. “Đệ không cưới nữ nhân hung dữ này!”.

Lần này không chỉ là nữ nhân trong phòng mà ngay cả Dạ Vô Hàm cũng không vui, mặt lạnh trừng hắn. “Dập Tuyên, đệ là nam nhân thì đệ phải dũng cảm gánh chịu trách nhiệm mà mình đã phạm sai lầm! Không nói nữa, nếu không thì đừng trách ta không nhận đệ!”.

“Nhưng mà đệ đã có người mà đệ yêu rồi!”.

Không ngờ Hồng Ngọc lại cười nhưng mà nụ cười đó làm Dạ Dập Tuyên rợn tóc gáy. “Vậy thì càng tốt, ngươi có thể cưới nàng ta vào cửa, ta không quan trọng, không sao cả”. Trong bụng thì căm giận, nàng muốn hành hạ hắn, hắn có người mình thích thì tốt lắm, nàng muốn hắn cả ngày phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưu vậy mới có thể bù lại sáu năm bị sỉ nhục của nàng!

Lúc này Dạ Dập Tuyên chính là cái đích để mọi người chỉ trích, ngay cả Vương huynh cưng chiều hắn nhất cũng đứng về phía Hồng Ngọc, hắn vừa nóng vừa giận, bật thốt lên. “Được! Cưới thì cưới! Đến lúc đó ngươi đừng có mà hối hận”.

Hồng Ngọc bên ngoài cười nhưng trong không cười. “Điều mà ta hối hận nhất chính là tại sao lúc đó ta không cho ngươi một đao!”.

Mọi người đổ mồ hôi, neus như hai người này thực sự thành thân thì mỗi ngày đều giương cung bạt kiếm, suy nghĩ thôi cũng đủ làm người ta run lên rồi.

Phong Linh vội vàng hòa giải. “Được rồi, được rồi, tất cả đều vui vẻ. Hồng Ngọc, ngươi yên tâm, chuyện đặt mua đồ cưới cứ để ta lo! Còn chuyện xin chỉ, Dạ Vô Hàm, đó là chuyện của ngươi!”.

“Ừ”. Dạ Vô Hàm gật đầu.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ trong sân cuối cùng cũng bị tách ra.

Hồng Ngọc cứ như vậy ở trong khách sạn, tính tình của nàng rất dứt khoát, đi thẳng về thẳng, nhanh chóng hòa mình vào đám người Phong Linh. Ngay cả Hinh Nhi cũng rất ưa thích nàng, ngược lại càng khinh bỉ Dạ Dập Tuyên nhiều hơn.

“Hồng Ngọc, ta nói cho muội biết, đây chính là tiệm trang sức nổi tiếng nhất thành, à không, nổi tiếng nhất cả Minh Tịch đó!”. Phong Linh lôi kéo Hồng Ngọc vào một tiệm trang sức, vừa đi vừa nói. “Muội đừng nhìn nó không lớn nhưng sư phụ bên trong tay nghề đều rất khéo léo tuyệt vời!”.

“A, thật sao? Tùy tiện chọn vài thứ là tốt rồi, muội không yêu cầu cao”. Hồng Ngọc không hứng thú lắm với những đồ này, dù sao thì nàng cũng lập gia đình chỉ vì báo thù, cho dù đồ có đẹp hơn nữa, tốt hơn nữa cũng chỉ phí của trời.

“Như vậy sao được?”. Phong Linh quay người, bỗng chốc ngẩn người.

Bên trong đã có hai vị khách.

Có thể thấy được nàng vừa vào cửa thì bọn họ đã chú ý đến nàng.

Nam tử khuynh thành cười mị hoặc. “Tam Nương”

Chương 171: bệnh nghề nghiệp

Phong Tam Nương chỉ ngẩn người trong một lúc sau đó cũng lên tiếng chào hỏi. “Dạ Tàn Nguyệt, các ngươi cũng đến đây chọn đồ trang sức à? Ha ha, các ngươi cũng thật tinh mắt”.

Thần Hoàng cụp mắt xuống. “Nàng cũng đến đây chọn sao?”.

Hắn không ngờ sau khi giải trừ hôn ước với hắn xong, nàng lại vội vàng gả cho Dạ Vô Hàm như vậy. Trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, suy nghĩ không thoải mái làm cho hắn muốn nhìn thấy máu.

Dạ Lạc Dao thân mật kéo cánh tay Thần Hoàng, nở nụ cười xuất trần (= không thuộc chốn nhân gian). “Đúng vậy, ngày 12 tháng này là hôn lễ của chúng ta, ngươi đã biết chưa? Ngày hôm đó nhất định ngươi phải tới tham dự đó nhé!”.

“Ha ha, chỉ cần không thu tiền mừng thì nhất định ta sẽ tới”. Phong Linh đáp lời, kéo Hồng Ngọc đi. “Đi nào, chúng ta qua bên kia, đừng làm trở ngại vợ chồng son nhà người ta”.

Ánh mắt Hồng Ngọc đảo qua đảo lại giữa 3 người, cười hiểu chuyện sau đó đi theo Phong Linh ngồi xuống đối diện.

Lúc này, ông chủ đi ra. “Mời tân nương tử (=cô dâu) đi theo lão vào thử trang sức chân”.

Chân của nữ nhân ở cổ đại không thể tùy tiện để lộ cho người khác nhìn, bên trong mỗi tiệm trang sức sẽ chuẩn bị một phòng nhỏ để những vị khách nữ có thể thử vòng và lắc chân.

“Nguyệt, huynh chờ muội nhé”. Dạ Lạc Dao cười cười, đứng dậy đi vào.

Hồng Ngọc thở dài một tiếng. “Tại sao lại phải vất vả như vậy chứ?”.

Cặp mắt Thần Hoàng sáng lên khi thấy Hồng Ngọc đứng dậy, hóa ra người sẽ kết hôn không phải là nàng!

Trong khu chờ đợi của cửa hàng chỉ còn hai người.

Phong Linh nhìn đông ngó tây nhưng không nhìn về phía Thần Hoàng. Không phải là nàng kinh sợ mà bởi vì bên đó rất chói mắt, có sự chói mắt của trang sức và cũng có hắn.

Thần Hoàng cũng không để ý đến nàng, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Người làm trong tiệm chạy vào, cầm trong tay bản vẽ phác thảo của ông chủ. Hắn nhìn thấy hai người tưởng lầm hai người là một đôi, lập tức cười nói. “Cô nương, đây là bản vẽ qua của hoa tai, ngài nhìn xem ngài thích kiểu dáng nào?”.

Thần Hoàng mở mắt ra, hắn biết là tên đó nhầm người nhưng hắn cũng không nói ra mà vui vẻ nhìn.

“Nhanh như vậy sao?”. Phong Linh gật đầu một cái, trong lòng thầm khen, hiệu suất làm việc của tiệm này rất tốt. Nàng nhìn kỹ, rút một tấm trong đó, hài lòng nói. “Ta chọn nó”.

“Được rồi!”. Người làm lại đưa nó đến trước mặt Thần Hoàng. “Công tử, ngài cũng chọn một cái đi”.

Thần Hoàng thoải mái lật lật mấy tờ, tiện tay rút ra một tấm.

“Ô, hai người đúng là tâm ý tương thông, ngay cả mắt nhìn cũng giống nhau. Hì hì, đúng là được ông trời tác hợp cho”.

Thần Hoàng nghe được lời này thì rất thích thú, Phong Linh thì sửng sốt. “Này, cái gì mà ông trời tác hợp hả? Ta với hắn không đi cùng nhau đâu”.

Người làm kịp thời phản ứng lại, tự mình biết đã nói sai. “Xin lỗi, lắm mồm, lắm mồm”.

Hắn vội vàng cầm bản phác thảo đi, còn để lại hai người, nhưng hắn cũng đã phá vỡ cục diện bế tắc.

“Không ngồi vào ghế thái tử phi, nàng có cảm thấy mất mát hay không?”. Thần Hoàng vẫn vô lại như trước, hôm nay còn có một chút khí phái. Cho dù là côn đồ thì cũng là một tên côn đồ được trời ưu ái.

Phong Linh bĩu môi. “Ta mới không thèm! Làm thái tử phi có gì tốt? Ngày ngày đều bị người soi mói, lúc nào cái mạng nhỏ cũng có thể gặp nguy hiểm”.

“Nhưng thái tử tuấn mỹ như vậy, bỏ đi thì rất đáng tiếc!”.

“Đẹp có thể mài cơm ra ăn sao? Khi không có tiền tiêu có thể lấy mặt ra thay tiền à?”.

“Quan trọng nhất là, thái tử sẽ rất cưng chiều nàng, rất cưng chiều nàng, điều này cũng không làm nàng động lòng sao?”.

“Người nào cưng chiều ta thì ta phải gả cho người đó sao. Vậy chẳng phải ta rất bận à?”.

“Nói cho cùng thì là nàng không muốn gả cho hắn đúng không?”.

“Chúc mừng người, đáp đúng rồi”.

Thần Hoàng khẽ gật đầu, “Ta hiểu rồi”.

Bên trong có người vén rèm đi ra, Dạ Lạc Dao và Hồng Ngọc đi ra.

Dạ Lạc Dao nhìn vẻ mặt của hai người, mặt nàng ta không biến sắc ngồi xuống bên cạnh Thần Hoàng, nhấc váy lên, lộ ra bàn chân bóng loáng trắng nõn. “Nguyệt, huynh xem thế này được không?”.

Thần Hoàng “Ừ” một tiếng.

Hồng Ngọc không kiên nhẫn, cúi người hỏi. “Tam Nương, tiền mua đồ trang sức ai trả?”.

“Đương nhiên là cái tên xấu xa kia rồi”.

Hồng Ngọc nghe thấy thế thì quay đầu lại hô to. “Ông chủ, những đồ mà ta vừa thử gói hết lại cho ta”.

Sau khi trả tiền đặt cọc, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao rời khỏi cửa hàng. Hồng Ngọc nhìn bóng lưng hai người, chọt Phong Linh. “Này, tỷ với người giống như tiên nhân đó có quan hệ như thế nào vậy?”.

“Muội không thấy à? Nàng không thích ta”.

“Muội hỏi nam tử ấy”. Hồng Ngọc cười một tiếng. “Muội nhìn rõ ràng, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi người tỷ”.

Phong Linh cau mày, “Hắn ta bị bệnh tăng nhãn áp”.

“Thật sao?”. Hồng Ngọc kề mặt lại gần. “Tam Nương, tỷ đối với người này………..”.

Đột nhiên, Phong Linh xoay người, khoanh hai tay trước ngực. “Dừng đề tài này lại”.

“Chậc chậc chậc, nghe nói trước kia tỷ là bà mai”.

“Sai, không phải là bà mai mà là một bà mai rất nổi tiếng”.

“A~” Hồng Ngọc cười sâu xa. “Khó trách”.

“Muội có ý gì?”. Phong Linh đi tới, nhìn nàng chằm chằm. “Muội hôm nay có vấn đề gì hả? Sao toàn hỏi những vấn đề kỳ quái”.

Hồng Ngọc hả một tiếng sau đó hả hê nói. “Hồi đó muội tiếp xúc với rất nhiều bà mai. Bà mai đến nhà muội cầu hôn nhiều lắm”.

“Sau đó?”.

“Những hồng nương này đều là người biết ăn nói, thật ra thì bọn họ đều chỉ có một mục đích là thúc đẩy nhân duyên”.

Phong Linh chớp mắt một cái. “Điều này nói cũng không sai”.

“Cho nên muốn thành hay bại cũng chỉ có hai loại kết quả này”.

“Này!”. Phong Linh lườm nàng một cái. “Muội muốn nói gì thì nói đi, lòng vòng như vậy làm gì?”.

“Ha ha”, Hồng Ngọc vỗ vai nàng nói. “Còn tỷ thì sao, tình cảm cũng giống như lúc tỷ đến nhà người ta cầu hôn vậy. Nếu như thành thì tất cả đều vui vẻ, đúng không, giải quyết dứt khoát không dây dưa. Nhưng tỷ có nghĩ tới việc không có chuyện gì là tuyệt đối, không chừng ngày hôm nay người ta cự tuyệt lời cầu hôn của tỷ, quay lại tỷ còn có được cái tốt hơn ấy chứ”.

Phong Linh cau mày, cực kỳ nghiêm túc nói. “Bà mai chúng ta hận nhất là chuyện như vậy”.

Hồng Ngọc bất đắc dĩ vỗ trán. “Thôi, coi như muội chưa nói gì”.

*………………*

“Vương gia, Huyền Phong đã trở lại”. Phi Ưng bẩm báo.

Huyền Phong đi tới, thi lễ. “Vương gia”.

“Tìm được mật đạo kia rồi sao?”.

“Vương gia, ta nghi ngờ mật đạo đó đang ở tẩm cung của Diêu hoàng hậu”.

Dạ Vô Hàm xoay người lại, cau mày. “Tại sao lại nói như vậy?”.

“Sau khi Diêu hoàng hậu chết, Dạ Mặc Cảnh xuất hiện rất nhiều lần ở đó! Ban đầu ta cứ nghĩ là hắn nhớ tình xưa muốn đi thăm người tình cũ. Ta len lén theo sau muốn nhìn đến cùng nhưng mà sau khi theo tới đại điện thì không thấy tăm hơi của hắn đâu! Cho dù ta tìm như thế nào nhưng cũng không tìm ra”.

“Cho nên……….”.

“Cho nên ở đó nhất định có mật đạo”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .